Có một nơi trong tôi...không ồn ào mà lặng lẽ...không phồn thịnh xa hoa mà rất đỗi giản dị và yên bình!
Ở nơi ấy không có những ngôi nhà cao tầng đẹp đẽ, chỉ có những mái nhà nho nhỏ nắm bên ven đường làng.
Thật nhẹ nhàng...êm ả...nơi ấy quê tôi!
Trong kí ức, quê tôi có con đường ngoằn ngoèo uốn khúc quanh cánh đồng lúa mênh mông đã in dấu bao bước chân tôi một thời đi học hồn nhiên như mưa nắng. Là kỉ niệm những buổi trời mưa lúp xụp trong cái áo mưa sau lưng cha, ngồi lẩm nhẩm đoán xem đã đến đoạn đường nào rồi nhỉ?
Có nhiều hôm đường lầy lội, bọn nhóc tôi rủ nhau đi bộ. Những ngón chân nhỏ xíu phải bấm sau vào đất cho khỏi ngã, rồi tinh nghịch đi lên những thảm cỏ đẫm mưa mát lạnh.
Thế mới biết thương một thời cha tôi, mẹ tôi phải lầm lũi chân đất, bàn chân to bè ra để hôm nay bàn chân tôi nhỏ xinh nhưng sẽ đủ vững chãi để bước đi trên con đường đời dài vô tận.
Lớn lên, đi trên những con đường thênh thang chỉ thấy bụi và bụi...lại thấy nhớ đường xưa với những vết trượt ếch, những thảm cỏ êm êm. Để rồi lại tham lam thèm bước đi thêm một lần nữa...
Ở nơi ấy quê tôi, có con sông dài hiền hòa lượn quanh ôm trọn vào lòng một vùng quê yên ả. Đã bao lần học thêm về chiều, tôi lại gò lưng đạp cho thật nhanh để cố ghi lại cảnh mặt trời lặn sau rặng tre, bỏ lại sau lưng những tia nắng yếu ớt của một ngày tàn. Lãng mạn..nhẹ nhàng...và dịu ngọt.. Nhớ cả những bờ dăm với những đám cỏ gà...những bãi tha ma...mấy khóm hoa mua tim tím xen lẫn vài bụi cây xấu hổ (ở quê gọi là cây thẹn) hoa trắng li ti...
Ở nơi ấy, có ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi nằm đầu làng, nơi đón những tia nắng đầu tiên của 1 buổi sáng sớm.
Ngôi nhà... Thời thơ ấu của tôi. Nhớ lắm... Nơi yên bình.
Bố mẹ tôi như những chú ong chăm chỉ, cần mẫn và miệt mài làm lụng, tất cả vì tương lai của anh chị em tôi.
Tôi đã sống những tháng ngày ngây dại ở đó, nơi cho tôi biết bao nhiêu điều quý giá để khi xa gia đình, tôi mới thấy nó thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao.
Có đôi lúc tôi đánh mất đi cái mạnh mẽ ấy, sức sống bền bỉ ấy mà buông xuôi tất cả. Nhưng tôi sẽ tìm lại chính tôi.
Tôi là người nhà quê mà...mà đã là người nhà quê thì dãi nắng dầm mưa là chuyện bình thường, luôn luôn vươn lên sau cơn bão!! Cảm ơn cha mẹ đã cho con sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ấy...con cảm ơn thật nhiều...
Tôi bây giờ là sinh viên năm 4 rồi. Cuộc sống chốn thị thành có phần nào đã quen được. Có những lỗi lầm đã mắc phải...có những khó khăn đã vượt qua, tôi đã trưởng thành và bản lĩnh hơn rất nhiều. Vẫn là 1 thằng bé nhà quê nhưng mạnh mẽ hơn..dai dẳng hơn. Trên con đường tôi đi còn nhiều thử thách phải bước qua, còn nhiều cơ hội để nắm bắt.
Dẫu có khi mệt mỏi và bất lực nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chỉ cần nhìn về nơi ấy trong tôi, tôi sẽ có sức mạnh để vượt qua tất cả...để đi xa hơn...
Cảm ơn mi...miền xa thẳm ạ...
20/8/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét